HỌC MÚA TRUYỀN THỐNG
Thời cấp III tôi nổi tiếng ngoan hiền, chăm học hầu như thỉnh thoảng đi hát karaoke với mấy nhỏ bạn thì tôi không có đi đâu chơi hết. Mấy nhỏ bạn thì đứa nào cũng sành điệu và hát rất hay, đi nghe tụi nó hát riết rồi tôi cũng hát được vài bài. Nhưng mãi khi vào đại học thì con đường văn nghệ của tôi mới chính thức bắt đầu. Số là tôi trở thành thành viên của CLB ngoại ngữ của nhà trường từ năm thứ 3 cùng các anh chị năm thứ 4. Đây cũng là CLB đầu tiên do sinh viên thành lập nên được sự quan tâm của Tổng lãnh sự Nhật Bản. Bác Tổng lãnh sự tuần nào cũng sang tham gia cùng chúng tôi, rồi mời các thành viên CLB đến thăm nhà bác nữa. CLB có nhiệm vụ tạo nên các đề tài sinh hoạt vào mỗi ngày chủ nhật trong tuần, giúp các bạn học tiếng Nhật ngày ấy có nơi thực hành giao tiếp, giao lưu với nhau, ứng dụng những điều đã học trên trường mà chưa kịp thực hành. Hồi đó những CLB như thế này cực kỳ hiếm hoi, vậy nên CLB của chúng tôi thu hút rất đông khách tham gia, bạn nào học tiếng Nhật trong thành phố hầu như cũng đều đến tham gia và biết chúng tôi.Tôi từ chỗ làm trong Ban biên tập quyết định nội dung gì sẽ xuất hiện trong topic mỗi tuần cũng dần lấn sân sang Ban văn nghệ với mấy bạn. Trong đó có một bạn cô bạn xinh xắn và đặc biệt hát rất hay, múa rất giỏi. Bạn đã từng tham gia phong trào văn nghệ ở trường cấp III nên lanh lợi, dạn dĩ và tự tin hơn tôi rất nhiều. Tôi nhút nhát đến độ, kẹp tóc có rơi xuống tôi cũng không dám cúi xuống nhặt mà phải đợi đến giờ giải lao mới nhẹ nhàng nhặt lên. Trong nhóm chúng tôi có 4 đứa, một bạn gốc Hoa, hiền ơi là hiền và viết chữ rất đẹp. Hôm nào bạn cũng đi từ nhà quận 10, phóng xe máy sang nhà tôi ở quận 1 rồi đưa tôi đến trường. Thời còn chưa có máy tính bạn toàn viết tay nội dung chúng tôi biên tập rồi từ đó photo ra phát cho những bạn tham dự CLB. Một bạn thì xinh đẹp, vốn là con của một đạo diễn, bạn rất tài năng trong việc diễn xuất và ca hát và một bạn thì hát hay ơi là hay. Tiếng gì bạn cũng hát được và còn đạo diễn tất cả các tiết mục múa hát của lớp tôi. Năm nào trường tôi cũng tổ chức Lễ hội rất lớn trong đó trình diễn thời trang, văn hóa, văn nghệ của 7 quốc gia linh đình trong suốt mấy ngày. Vậy nên năm nào chúng tôi cũng háo hức tập luyện văn nghệ để tham gia với toàn trường tranh giải. Lớp tôi năm nào cũng tham gia văn nghệ và có hôm tham gia luôn hai giải. Một giải tập thể và một giải đơn ca mà nhỏ bạn thân trong nhóm tôi là đại diện. Và thế là suốt ngày tôi được nhỏ bạn hát hay lôi ra để ngồi nghe nàng hát. Mà bạn biết đấy, để thi được thì đâu chỉ hát một lần mà hát đi hát lại rất nhiều lần. Bạn hát đến nỗi tôi chỉ ngồi nghe thôi mà cũng thuộc luôn cả lời. Năm đó bạn tôi dành giải nhất với bài hát "If we hold on together" của Diana Ross, mà cho tới giờ tôi vẫn nhớ đoạn điệp khúc "If we hold on together I know our dreams will never die Dreams see us through to forever Where clouds roll by For you and I" (Nếu chúng ta nắm chặt tay bên nhau. Tôi tin những giấc mơ của chúng ta sẽ không bao giờ biến mất. Những giấc mơ sẽ giúp ta ở mãi, chốn bình yên). Và bạn biết đấy bạn tôi vừa xinh đẹp, vừa hát hay nên fan hâm mộ cũng dài dài dài.... He he...Vậy là, tôi từ chỗ là một cô bé nhút nhát chỉ biết đi học thời cấp III đã trờ thành một cô sinh viên năng động, dạn dĩ. Từ chỗ nhút nhát không dám bước đi đâu và nhìn ai đã trở thành người dẫn chương trình, tham gia văn nghệ, trưởng ban biên tập của CLB. Cuộc sống sinh viên đã làm tôi thay đổi 180 độ như vậy ấy. Thế nên khi sang đây nghe nói có món múa truyền thống là tôi đăng ký học liền. Trong lòng tôi nghĩ là múa phải gần giống giống với hình thức múa với nhịp điệu và tiết tấu nhanh, múa quạt hay múa nón như hồi ở nhà. Tuy nhiên, đến khi vào lớp học múa tôi mới thấy là hình dung của mình hòan toàn khác. Những tiết tấu chậm ơi là chậm. Chúng tôi phải học từng cử động tay chậm ơi là chậm, mỗi một cử động phải thật tao nhã và chuẩn xác. Từ động tác di chuyển chân, di chuyển tay hay ánh mắt nhìn chúng tôi đều được điều chỉnh từng ly từng tý, và tập mãi mới xong một động tác. Tiết mục chúng tôi tập múa là hai bài, trong đó một bài là mô tả đời sống của người ngư dân còn bài nữa là múa quạt. Chúng tôi chuẩn bị cho tiết mục khai trương phòng thể thao đa năng của nhà trường. Thế là miệt mài ngày nào chúng tôi cũng tập luyện. Nâng quạt lên, nhích từng chút rồi xoay tay rồi xoay người, xoay đầu, y như một cuốn phim quay chậm. Từng chi tiết, từng chi tiết phải chính xác gọn gàng và đẹp mắt. Và rồi ngày ấy cũng tới. Chúng tôi được cô gíáo trang điểm cho thật là đẹp. Nguyên một khuôn mặt được bôi trắng toát, mắt được vẽ cho to hơn, chân mày được vẽ nâng cao lên, và môi thì tô đỏ chót. Sau đó chúng tôi mới thay trang phục ra và múa. Ơn trời, tiết mục hoàn thành tốt và được cả khán phòng vỗ tay kịch liệt và cô giáo nở một nụ cười hài lòng sau buổi diễn. Cô bảo cái quạt tượng trưng cho sự may mắn vì từ chỗ rất nhỏ mà mở rộng ra mãi mãi do đó khi khai trương, khánh thành hay bắt đầu điều gì quan trọng người ta hay múa quạt. Vậy là chúng tôi cũn
Tôi từ chỗ làm trong Ban biên tập quyết định nội dung gì sẽ xuất hiện trong topic mỗi tuần cũng dần lấn sân sang Ban văn nghệ với mấy bạn. Trong đó có một bạn cô bạn xinh xắn và đặc biệt hát rất hay, múa rất giỏi. Bạn đã từng tham gia phong trào văn nghệ ở trường cấp III nên lanh lợi, dạn dĩ và tự tin hơn tôi rất nhiều. Tôi nhút nhát đến độ, kẹp tóc có rơi xuống tôi cũng không dám cúi xuống nhặt mà phải đợi đến giờ giải lao mới nhẹ nhàng nhặt lên. Trong nhóm chúng tôi có 4 đứa, một bạn gốc Hoa, hiền ơi là hiền và viết chữ rất đẹp. Hôm nào bạn cũng đi từ nhà quận 10, phóng xe máy sang nhà tôi ở quận 1 rồi đưa tôi đến trường. Thời còn chưa có máy tính bạn toàn viết tay nội dung chúng tôi biên tập rồi từ đó photo ra phát cho những bạn tham dự CLB. Một bạn thì xinh đẹp, vốn là con của một đạo diễn, bạn rất tài năng trong việc diễn xuất và ca hát và một bạn thì hát hay ơi là hay. Tiếng gì bạn cũng hát được và còn đạo diễn tất cả các tiết mục múa hát của lớp tôi. Năm nào trường tôi cũng tổ chức Lễ hội rất lớn trong đó trình diễn thời trang, văn hóa, văn nghệ của 7 quốc gia linh đình trong suốt mấy ngày. Vậy nên năm nào chúng tôi cũng háo hức tập luyện văn nghệ để tham gia với toàn trường tranh giải. Lớp tôi năm nào cũng tham gia văn nghệ và có hôm tham gia luôn hai giải. Một giải tập thể và một giải đơn ca mà nhỏ bạn thân trong nhóm tôi là đại diện. Và thế là suốt ngày tôi được nhỏ bạn hát hay lôi ra để ngồi nghe nàng hát. Mà bạn biết đấy, để thi được thì đâu chỉ hát một lần mà hát đi hát lại rất nhiều lần. Bạn hát đến nỗi tôi chỉ ngồi nghe thôi mà cũng thuộc luôn cả lời. Năm đó bạn tôi dành giải nhất với bài hát "If we hold on together" của Diana Ross, mà cho tới giờ tôi vẫn nhớ đoạn điệp khúc "If we hold on together I know our dreams will never die Dreams see us through to forever Where clouds roll by For you and I" (Nếu chúng ta nắm chặt tay bên nhau. Tôi tin những giấc mơ của chúng ta sẽ không bao giờ biến mất. Những giấc mơ sẽ giúp ta ở mãi, chốn bình yên). Và bạn biết đấy bạn tôi vừa xinh đẹp, vừa hát hay nên fan hâm mộ cũng dài dài dài.... He he...
Vậy là, tôi từ chỗ là một cô bé nhút nhát chỉ biết đi học thời cấp III đã trờ thành một cô sinh viên năng động, dạn dĩ. Từ chỗ nhút nhát không dám bước đi đâu và nhìn ai đã trở thành người dẫn chương trình, tham gia văn nghệ, trưởng ban biên tập của CLB. Cuộc sống sinh viên đã làm tôi thay đổi 180 độ như vậy ấy. Thế nên khi sang đây nghe nói có món múa truyền thống là tôi đăng ký học liền. Trong lòng tôi nghĩ là múa phải gần giống giống với hình thức múa với nhịp điệu và tiết tấu nhanh, múa quạt hay múa nón như hồi ở nhà.
Tuy nhiên, đến khi vào lớp học múa tôi mới thấy là hình dung của mình hòan toàn khác. Những tiết tấu chậm ơi là chậm. Chúng tôi phải học từng cử động tay chậm ơi là chậm, mỗi một cử động phải thật tao nhã và chuẩn xác. Từ động tác di chuyển chân, di chuyển tay hay ánh mắt nhìn chúng tôi đều được điều chỉnh từng ly từng tý, và tập mãi mới xong một động tác. Tiết mục chúng tôi tập múa là hai bài, trong đó một bài là mô tả đời sống của người ngư dân còn bài nữa là múa quạt. Chúng tôi chuẩn bị cho tiết mục khai trương phòng thể thao đa năng của nhà trường. Thế là miệt mài ngày nào chúng tôi cũng tập luyện. Nâng quạt lên, nhích từng chút rồi xoay tay rồi xoay người, xoay đầu, y như một cuốn phim quay chậm. Từng chi tiết, từng chi tiết phải chính xác gọn gàng và đẹp mắt.
Và rồi ngày ấy cũng tới. Chúng tôi được cô gíáo trang điểm cho thật là đẹp. Nguyên một khuôn mặt được bôi trắng toát, mắt được vẽ cho to hơn, chân mày được vẽ nâng cao lên, và môi thì tô đỏ chót. Sau đó chúng tôi mới thay trang phục ra và múa. Ơn trời, tiết mục hoàn thành tốt và được cả khán phòng vỗ tay kịch liệt và cô giáo nở một nụ cười hài lòng sau buổi diễn. Cô bảo cái quạt tượng trưng cho sự may mắn vì từ chỗ rất nhỏ mà mở rộng ra mãi mãi do đó khi khai trương, khánh thành hay bắt đầu điều gì quan trọng người ta hay múa quạt.
Vậy là chúng tôi cũng đã góp phần vào buổi khai trương may mắn cho phòng thể thao đa năng của Nhà trường và tôi cũng biết thế nào là múa truyền thống và vẻ đẹp Nhật Bản. Thề là nếu các bạn thấy hình tôi ngày ấy, bạn không thể nào khen đẹp cho nổi, nhưng quan niệm về cái đẹp là khác nhau mà. Vì vậy, bạn hãy tự tin là minh xinh đẹp nhé! Vì chắc chắn ở một nơi nào đó trên thế giời này đang tôn vinh điều mà bạn đang sở hữu đấy.
Ở dưới đây tôi có để link của bài múa truyến thống Nhật Bản, bạn tập thử xem nhé!
Chúc bạn một cuối tuần vui vẻ và hôm sau tôi sẽ kể cho bạn nghe câu chuyện về hoa quả miền nhiệt đới.
[embedded content]