Ôi nhớ sao những chùm me nước tuổi thơ! Tạp bút Lê Tấn Thời

(Vanchuongphuongnam.vn) – Lâu lắm rồi mới thấy cây me nước với những chùm trái chín màu trắng, đỏ, hồng chen vào những vòm lá màu xanh. Bất chợt những kỷ niệm tuổi thơ cùng với những đứa bạn ngày xưa chợt lại về. Thuở ấy, hàng cây me nước phía sau nhà luôn là điểm đến cho bọn trẻ trong xóm trong những buổi trưa hè.
Trái me nước, món ăn thời tuổi thơ. Ảnh nguồn internet
Những chùm me nước chín rộ luôn có sức hút mãnh liệt trong ánh mắt trẻ thơ. Hai ba đứa đi tìm những thanh tre dài, ngắn đủ loại và nối lại thành một cây sào dài – mà cả bọn hay đủa là cây tre trăm đốt để thọc me nước chín. Đứa chạy nhanh vể nhà đâm vội một chén muối ớt. Đứa nhanh tay múc một gáo nước thật to để cạnh bên vì biết rằng một chút nữa sẽ có đứa hít hà vì muối ớt quá cay và đòi uống nước! Thường là đứa cao nhất trong bọn sẽ nhận trách nhiệm cầm sào giật me nước chín. Những đứa khác thay nhau chỉ những chùm trái chín trên cây. Những đứa còn lại lăng xăng lượm những chùm me nước rơi xuống hay kéo áo ra hứng sau đó cho vào rổ. Đám bé nhất ngồi một góc vỗ tay cổ vũ cho anh chị mình. Sau một hồi chung tay, cả bọn hả hê quây quần xung quanh chiến lợi phẩm là một rổ me nước với những tiếng la chí choé và nhiều khi là giành phần nhau những chùm ngon nhất, được gọi là “chín cồ”’. Thật tội nghiệp cho những đứa bé xíu không thể tranh giành với đám anh chị nên có chi dùng nấy! Nhưng thường là các anh chị cũng biết điều nên cho “ăn ké” những chùm me nước ngon ngọt vị bùi và hương thơm cứ muốn ăn mãi không thôi.
Đến một độ tuổi nào đó, con người bỗng dưng nhớ da diết đến những kỷ niệm xưa. Trong miền kí ức, những câu chuyện lại về, nhiều khi là không đầu không đuôi nhưng lại gợi nhớ lại một con người, một địa danh hay một món ăn nào đó dù là rất lâu nhưng dường như hiện hữu để rồi cứ vấn vương. Chiều nay, khi ngang qua một khu vườn, bất chợt một cảm giác rất đỗi thân thuộc và gần gũi gieo vào lòng và níu chân tôi khi nhìn thấy những chùm me nước. Tuổi thơ – một thế giới lung linh với biết bao là điều trân quý. Những khuôn mặt bạn bè thời thơ ấu, những kỷ niệm tưởng như ngủ vùi trong ký ức chợt thức giấc với một người không còn trẻ và e sợ thời gian đi qua còn mình thi ngẩn ngơ đứng lại. Cái xóm nhỏ ngày xưa giờ thay đổi quá nhiều. Những ngôi nhà khang trang liên tục mọc lên làm diện tích sân vườn ngày xưa mất dần đi trong đó có hàng cây me nước. Bạn bè một thuở giờ mỗi đứa một phương. Cuộc sống với biết bao chuyện chất chồng, bể dâu, cơm áo gạo tiền có mấy ai nhớ vể những chuyến tàu tuổi thơ đã ra đi mãi mãi. Ôi những chùm me nước! Tôi bồi hồi đứng ngắm từ xa và dường như hương thơm tuổi thơ quấn quít , quá khứ quay về trên bức tường kỷ niệm của một thời đã xa.
L.T.T
Post Views: 27