Thấu hiểu để yêu thương – Tản văn Xuân Thảo

(Vanchuongphuongnam.vn) – Có những ngày tôi nhìn thế giới xung quanh mình với ánh mắt vô định, trống rỗng. Không biết từ bao giờ tôi trở nên trầm lặng ít nói, ngại giao tiếp với người lạ. Sau những lần đổ vỡ của ngày trước tôi sợ khi phải mở lòng để ai đó bước vào cuộc sống của mình vì tôi biết rằng những thứ càng thân thuộc, mình dốc hết lòng để yêu thương bỗng một ngày không còn hiện hữu bên cạnh, ra đi mà không một lời từ biệt. Cảm giác hụt hẫng ấy sẽ khiến tôi rất đau lòng.
Tác giả Xuân Thảo
Một mình cũng tốt. Với tôi một mình không hẳn là cô đơn mà chỉ là trong những ngày ngổn ngang tôi cần một không gian yên tĩnh để kết nối, lắng nghe sâu, điều mà tôi đang thật sự tìm kiếm là gì. Tôi có thói quen thường đến quán cũ thích ngồi một mình nếu không đọc vài trang sách thì cũng tập tành viết lách về những câu chuyện mà tôi thật sự rung động trong cuộc sống đời thường hay cho phép mình viết để chạm vào những cảm xúc mà chính tôi đã từng trải qua. Đó cũng là lúc tôi được là chính mình mà chẳng phải bận tâm mình có đang làm sai điều gì không, người khác nghĩ như thế nào về mình. Việc đọc sách và viết lách cứ thế giúp tôi dần hoàn thiện mình, không dễ xao động trước những đổi thay là điều tất yếu phải xảy ra trong cuộc sống. Chúng xoa dịu một phần những tổn thương cứ âm ỉ như chưa từng nguôi ngoai trong tâm hồn tôi, là sợi dây gắn kết trái tim tôi lại gần với trái tim mọi người để bao dung nhiều hơn vì khi hiểu rồi sẽ thương. Và khi một mình vượt qua hết được những khó khăn tôi thấy mình trở nên mạnh mẽ. Không còn dáng vẻ yếu đuối của trước đây, tôi chấp nhận bản thân dù là ở trạng thái vui vẻ hay trong lòng đang đầy vết xước, bất kể là thành công hay thất bại và yêu lấy cả những điều chưa tốt của chính mình.
Hạnh phúc không phải là chúng ta có được tất cả mọi thứ mà là khi ta biết đủ, biết trân trọng những thứ đang thuộc về mình ở hiện tại. Với tôi đó là được nghe những câu nói vỗ về từ người mình thương vào những lúc mình vụn vỡ, được trở về nhà ăn bữa cơm mẹ nấu hương vị đậm đà qua bao năm tháng vẫn không nhạt phai. Không ồn ào, có những niềm vui càng bình dị sẽ càng làm cho chúng ta càng cảm thấy hạnh phúc bởi sự chân thành ấy đủ để sưởi ấm cả một đời người.
Luôn song hành cùng với hạnh phúc là nỗi đau mà đôi khi tôi chưa sẵn sàng để trải lòng với người khác về những ngày chênh vênh mình phải đối mặt. Một vài người bạn hỏi tôi cứ lủi thủi một mình hoài vậy có thấy buồn không. Buồn chứ, nhưng tôi sợ nhiều hơn. Tôi sợ mình dành quá nhiều tình cảm cho ai đó rồi mình sẽ tổn thương, vấn vương mãi trong những ngày dài không thoát ra được, sợ khi mình phải thay đổi một điều gì đó trong cuộc sống vốn đang rất bình yên mà tôi không chắc rằng liệu có tốt hơn không nếu mình chọn thay đổi.
Chúng ta đều có những trận chiến ở trong lòng chẳng dễ dàng gì để nói ra cùng với người khác để nhận được sự cảm thông và thấu hiểu. Phải yêu thương thì mới đồng hành cùng nhau. Tôi nghĩ mình chọn đối xử nhẹ nhàng với mọi người xung quanh và với chính mình thì khi vấp ngã tôi có niềm tin mình cũng sẽ nhận được sự dịu dàng và bao dung từ mọi người để vực dậy và trở lại vững vàng hơn.
X.T
Post Views: 29